Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Nửa Thời Gian Ấm Áp


Phan_6

“Người đó đang ở bên cạnh cậu à?”

Trước mặt Trình Trí Viễn mà bàn đến anh ta, Nhan Hiểu Thần có chút bối rối, nhỏ giọng nói, “Phải.”

“Là nam?”

“Phải”

“Được, mình biết rồi!” Thẩm Hầu nói xong lập tức cúp điện thoại.

Nhan Hiểu Thần ngẩm nghĩ, viết cho hắn một cái tin nhắn, “Cảm ơn cậu! Trời mưa, lái xe cẩn thận một chút!”

Trình Trí Viễn cười hỏi: “Bạn trai của em à?”

Nhan Hiểu Thần lập tức biện hộ: “Là bạn trai trước đây.”

“Hai người vì sao còn chưa làm lành?”

Nhan Hiểu Thần buồn bực nói, “Không phải đã nói với anh rồi sao, chúng tôi không phải giận dỗi, mà là chính thức chia tay.”

Trình Trí Viễn đặt tay lên cằm, làm bộ dáng suy tư, ra vẻ nghiêm túc nói: “Đúng vậy, tôi biết hai người đã chính thức chia tay, nhưng chia tay rồi cũng có thể tốt với nhau vậy, tôi nói có gì sai à?”

Nhan Hiểu Thần bất đắc dĩ giải thích: “Chúng tôi là bạn học cùng khoa, muốn chia tay nhưng không thể tránh mặt được, cho nên lúc đó chúng tôi thỏa thuận sẽ tiếp tục làm bạn bè tốt.”

Trình Trí Viễn cười lắc đầu, “Hai người đang ở cái tuổi yêu hận rõ ràng, chia tay rồi rất khó làm bạn bè bình thường được, nếu quả thật còn có thể tâm bình khí hòa tiếp tục làm bằng hữu, thì căn bản không cần phải chia tay, trừ phi hai bên còn tình cảm.”

Nhan Hiểu Thần lười cùng “Lão nhân gia” này tranh luận lắm rồi, “Dù sao chúng tôi hiện tại cũng là bạn bè bình thường.”

Trình Trí Viễn không có ý kiến gì, chỉ mỉm cười, để chờ xem hai người sau này thế nào đã. Đến trường đại học mưa đã nhỏ đi rất nhiều. Tuy rằng vẫn rơi rã rích tí ta tí tách, nhưng cầm ô đi đường thì tuyệt đối không thành vấn đề.

Trường đại học không cho phép xe đi vào, Nhan Hiểu Thần đành phải làm phiền tài xế dừng xe ở gần cổng ký túc xá. Tài xế vội vàng xuống xe, bung ô, mở cửa xe cho cô.

Trình Trí Viễn bảo tài xế đưa ô cho Nhan Hiểu Thần, anh ta nói : “Trên xe của tôi còn nhiều ô, em cứ lấy chiếc đó dùng tạm.”

Nhan Hiểu Thần cười nói : “Cảm ơn anh! Cuối tuần tôi sẽ trả lại…” Lời còn nói chưa hết, đột nhiên có một chiếc ô khác bạo lực hất mạnh chiếc ô trong tay của tài xế ra, che lên đầu cô. Nhan Hiểu Thần quay đầu lại, là Thẩm Hầu, cô kinh ngạc hỏi : “Cậu sao lại ở đây ?”

Thẩm Hầu tức giận nói : “Mình cũng là sinh viên của trường này, vì sao không được ở đây ?”

Ánh mắt của hắn lướt qua Nhan Hiểu Thần, đánh giá qua Trình Trí Viễn ở trong xe. Trình Trí Viễn lịch sự mỉm cười gật đầu chào, Thẩm Hầu không chút khách khí, chẳng nói tiếng nào, trợn mắt nhìn anh ta tỏ vẻ khinh thường.

Nhan Hiểu Thần không thấy được biểu hiện của Thẩm Hầu, nhớ tới lời nói lúc nãy còn chưa nói xong, có chút lúng túng nhìn Trình Trí Viễn nói : « Tôi đi về cùng với bạn rồi, không cần mượn ô của anh nữa. Cảm ơn anh đã đưa tôi về tận nơi. »

Trình Trí Viễn khẽ cười nói : « Tiện đường thôi, đừng bao giờ khách sáo như vậy. »

Tài xế khởi động xe, chiếc Mercedes Benz màu đen rẽ vào khúc quanh, rất nhanh nhập vào dòng xe trên đường, biến mất hút.

Nhan Hiểu Thần cùng Thẩm Hầu sánh vai đi trong mưa, Thẩm Hầu nói : « Ngươi vừa rồi nhìn rất quen, có phải là cái gã cùng cậu ăn cơm ở căng tin không vậy ? »

« Là anh ta. »

« Hắn không phải là muốn theo đuổi cậu đấy chứ ? »

« Đừng nói linh tinh ! Bọn mình chỉ là bạn bình thường ! »

« Tầm phào ! Đàn ông mà tốt với phụ nữ không bao giờ là bạn bè bình thường ! »

Nhan Hiểu Thần buồn bực, « Cậu nhìn dáng vẻ của anh ta đi, không phải là có nhiều phụ nữ muốn mà không được sao ? Cần gì phải phí công sức theo đuổi mình ? »

Thẩm Hầu kinh thường, « Giả tạo thôi ! Hai người làm sao mà quen ? »

« Gặp ở quán Bar. »

Thẩm Hầu lập tức lớn tiếng, « Nhan Hiểu Thần, cậu có nhầm không vậy ? Người lạ hay lui tới quán Bar mà cậu dám ngồi lên xe của hắn ? »

Nhan Hiểu Thần nhẹ giọng giải thích : « Không phải người lạ, đã gặp nhau hơn một tháng rồi, hơn nữa anh ta với mình là đồng hương. »

« Được ! Đây là thời buổi nào rồi ? Đồng hương gặp nhau còn phải ôm nhau mà khóc chắc ? Trong khoa của chúng ta có thiếu gì đồng hương, sao không thấy cậu thân với họ như vậy ? »

« Mình và anh ta đồng hương gần gũi hơn, là cùng thị xã, đều dùng chung tiếng nói. » Nhan Hiểu Thần và Thẩm Hầu cũng là đồng hương, nhưng chỉ cùng tỉnh khác thị xã, mười dặm tiếng nói cũng đã khác rồi, đằng này họ còn xa hơn như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng nghe hiểu, cho nên hai người trước giờ không nói chuyện với nhau bằng tiếng địa phương.

Thẩm Hầu lạnh lùng nói : « Mình cảnh báo với cậu cẩn thận hơn một chút, đàn ông cỡ tuổi như hắn bây giờ tâm địa rất xấu xa ! »

Nhan Hiểu Thần nhịn không được cười rộ lên, « Cậu sao vậy ? Khẩn trương như thế không phải là đang ghen chứ ? »

« Nhảm nhí ! Mình mà ghen ? Nằm mơ đi ! Chẳng qua nể tình cậu là bạn gái trước kia, nhắc nhở một tiếng thôi ! »

Nhan Hiểu Thần nói : « Cảm ơn đã nhắc nhở ! Sao cậu lại đúng lúc ở cổng trường vậy ? »

Thẩm Hầu nói : « Không có gì, chỉ là muốn đến phòng tự học ôn bài thôi, một mình học không vô nên định tìm cậu học cùng. »

Nhan Hiểu Thần vốn không có ý định ôn bài, nhưng khó khăn lắm mới có dịp « Thẩm đại gia » muốn học, cô vội nói : « Được đó, chúng ta đến phòng tự học luôn đi. »

Đến phòng tự học hai người lấy sách vở ra cùng nhau ôn bài.

Thẩm Hầu nhìn ngó tài liệu một lát thì buồn ngủ, hắn ngục đầu lên bàn nằm ngủ ngon lành.

Nhan Hiểu Thần để cho hắn ngủ hai mươi phút thì gọi hắn dậy, Thẩm Hầu than thở, « Không muốn xem tài liệu nữa. »

Nhan Hiểu Thần nói : « Cậu đang bị rớt một môn đó, nợ một môn là không lấy được bằng tốt nghiệp đâu. Trước kia nếu có bị rớt thì năm sau cậu còn có thể thi lại, nhưng năm nay là năm cuối, năm sau tốt nghiệp rồi cậu thi cái kiểu gì ? Nhanh lên ngồi dậy học bài đi ! »

Thẩm Hầu lười biếng ghé sát mặt lên bàn học, chỉ chỉ môi hắn, vô lại nói : « Cậu hôn mình một cái mình dậy học bài ngay. »

Nhan Hiểu Thần có chút giận dữ, « Cậu nghĩ mình là gì ? Cậu và mình đã chia tay rồi, nói những lời này thú vị lắm sao ? »

Thẩm Hầu nói : « Thì chia tay rồi mới hối hận ! Mình còn chưa hôn được cậu, nghĩ tới nụ hôn đầu của cậu lại bị kẻ khác giành mất, mình đúng là quá thua thiệt ! Hay là bây giờ chúng ta bù lại nhé ? »

Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm Thẩm Hầu một lúc, không nói lời nào, cúi đầu viết mấy từ tiếng Anh.

Thẩm Hầu đẩy đẩy cô, « Không phải chứ ? Mới đùa một chút đã giận à ? »

Nhan Hiểu Thần không để ý tới hắn, tiếp tục viết tiếng Anh.

Thẩm Hầu gọi : « Nhan Hiểu Thần ! Nhan Hiểu Thần ! Hiểu Thần ! Hiểu Thần ! »

Nhan Hiểu Thần xem như không nghe thấy, Thẩm Hầu giật lấy cây viết của cô, dương dương tự đắc liếc nhìn, diễn ra bộ mặt « xem cậu còn dám không để ý đến mình nữa không » .

Nhan Hiểu Thần cúi đầu lục lọi tìm trong túi xách, lấy ra một cây viết khác, Thẩm Hầu há hốc mồm, im lặng nhìn một lát rồi lại giật đi.

Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm Thẩm Hầu, hắn cợt nhả nhìn lại cô, trưng ra bộ mặt “Cậu lấy nữa thì mình giật nữa” trông rất vô lại.

Nhan Hiểu Thần chỉ đem theo tổng cộng hai cây viết, muốn lấy lại viết từ trong tay Thẩm Hầu, nhưng cô cố lấy vài lần mà không được, đành nói: “Trả lại cho mình!”

Thẩm Hầu cười híp mắt nói: “Cậu nói cho mình một câu, mình chẳng những lập tức trả viết cho cậu mà còn lập tức đi học bài.”

“Là câu gì?”

Thẩm Hầu ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo cô tới gần chút nữa, Nhan Hiểu Thần ghé sát lại, lắng tai nghe, Thẩm Hầu kề sát bên tai cô, nói nhỏ: “Nói cho mình biết là cậu yêu mình!”

Môi hắn gần như muốn hôn cô, hơi thở ấm nóng của hắn thổi vào tai, giống như có luồng điện từ lỗ tai truyền vào cơ thể, Nhan Hiểu Thần tê dại hết nửa người, cô ngồi bất động, im lặng không nói gì.

Thẩm Hầu lại hiểu lầm ý của cô, không còn tươi cười nữa, đứng phắt dậy, dọn dẹp sách vở, muốn rời khỏi. Nhan Hiểu Thần vội vàng nắm lấy tay hắn, trong phòng tự học các sinh viên khác nghe được tiếng động liền quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm, Thẩm Hầu không nể nang nói lại: “Nhìn cái gì? Chưa thấy người ta cãi nhau à?”

Các sinh viên quay đầu trở lại nhưng vẫn ngóng lỗ tai nghe xem chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Thẩm Hầu vẫn đang cầm bút của Nhan Hiểu Thần, cô nắm lấy tay hắn, viết lên sổ tay một cách chậm rãi. Ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo dần dần hiện ra: “Mình yêu cậu.” Ba chữ vừa viết xong, đuôi lông mày, khóe mắt của Thẩm Hầu đều là ý cười.

Hắn lẳng lặng ngồi xuống, “rẹt” một tiếng, xé phăng tờ giấy vừa mới viết trên sổ tay, gấp lại cẩn thận, đưa ra trước mặt Nhan Hiểu Thần lắc lắc, xong bỏ vào ví tiền nói: “Đây là chứng cớ, nếu ngày nào cậu thay lòng, mình sẽ lấy ra nhắc nhở cậu!”

Thẩm Hầu nhìn vào mắt của Nhan Hiểu Thần, bá đạo nói: “Không được mình cho phép, không được thay lòng đổi dạ! Nghe chưa?”

Nhan Hiểu Thần không nói gì, bị ánh mắt bá đạo của hắn ép buộc, chỉ có thể gật gật đầu. Cô thật sự không hiểu Thẩm Hầu suy nghĩ cái gì nữa, nói chia tay là hắn, không cho cô thay lòng đổi dạ thích người khác cũng là hắn. Nhưng mà tất cả đều không quan trọng, quan trọng là cô biết mình đang nghĩ gì là được rồi.

Đến những tuần cuối tháng 12, trong khoa đã có người nhận được bản đề nghị đi làm, có người còn có đến 3 bản, khiến cho những bạn chưa có bản nào cảm thấy rất là thèm muốn.

Ngụy Đồng tuy rằng thỉnh thoảng cũng có tham gia mấy buổi tuyên truyền phỏng vấn, cũng chú ý cách thức tìm việc, nhưng mục tiêu của cô rất rõ ràng, đó là nghe lời các tiền bối đi trước, một lòng ôn tập thi nghiên cứu sinh, kiên quyết không phân tâm vì tìm công việc. Người ngoài ý muốn nhất lại là Lưu Hân Huy, cô là người nhận được bản đề nghị đi làm nhiều nhất phòng. Mà trước đó chính cô cũng đã nhận định, lấy được nhiều bản đề nghị nhất nếu không phải là người có thành tích nổi trội Nhan Hiểu Thần, thì cũng là kẻ khôn khéo sôi nổi Ngô Thiến Thiến, không nghĩ đến người vô cùng bình thường như cô lại được nhận nhiều như vậy.

Lưu Hân Huy lấy được bản đề nghị hôm đó vừa phấn khởi vừa buồn rầu. Bởi vì cô trước sau gì cũng về quê, tìm việc ở Thượng Hải chẳng qua là hùa theo mọi người đi cho biết. Cô cầm điện thoại, nũng nịu với bạn trai: “Ây da anh à, tiền lương rất tốt nha, so với chổ của nhà em xin ở quê cao hơn rất nhiều, còn được nhập hộ khẩu Thượng Hải nữa, hộ khẩu với tiền cùng bay đến như vậy mà phải bỏ, thật là quá đau lòng! Thà không có còn hơn…”

Ngụy Đồng đeo headphone lên đầu, tiếp tục ôn tập mấy bài thi mẫu, Nhan Hiểu Thần nằm tựa trên giường, học thuộc từ mới, còn Ngô Thiến Thiến thì ngồi ở bàn sửa lại hồ sơ xin việc.

Lưu Hân Huy vừa nhận được điện thoại quá vui mừng, không để ý thuận tay đặt chậu rửa mặt xuống dưới chân bàn kế bên chổ Ngô Thiến Thiến đang ngồi, vốn không chấp chuyện nhỏ nhặt, nhưng Ngô Thiến Thiến vừa đứng dậy nhìn thấy cái chậu cản đường, liền một cước đá cái chậu ra ngoài, do dùng sức quá mạnh, cái chậu bay tuốt ra cửa, rơi xuống đánh “Coong” một tiếng đinh tai, lộn vài vòng rồi mới dừng lại.

Cả phòng lập tức im lặng, Ngụy Đồng tháo tai nghe xuống, Nhan Hiểu Thần ngồi thẳng dậy, Ngô Thiến Thiến không nghĩ mình vừa rồi dùng sức hơi quá, cô xấu hổ đứng im lặng. Lưu Hân Huy nói một tiếng cúp điện thoại, thật nhanh từ trên giường nhảy xuống xông tới bên Ngô Thiến Thiến.

Ngụy Đồng không hổ danh là chị cả lâu năm của phòng, lập tức chạy ra nhặt cái chậu lên, phóng tới bàn, đứng xen giữa Ngô Thiến Thiến và Lưu Hân Huy, cười nói: “Thiến Thiến, cậu luyện Phật Sơn vô ảnh cước (1) à?”. Lưu Hân Huy vừa muốn mở miệng, Nhan Hiểu Thần cũng cười nói: “Sắp qua năm mới rồi, đón tết xong cũng là lúc kết thúc học kỳ, Hân Huy, cậu đặt vé máy bay về quê chưa?”

(1) Tuyệt chiêu của Hoàng Phi Hồng, là một người rất giỏi võ và có nhiều truyền thuyết về cuộc đời, Hoàng Phi Hồng sống ở Phật Sơn nên thế võ này lấy tên quê hương của ông ta. (nguồn google)

Bị hai lần can ngăn, cơn giận của Lưu Hân Huy giảm đi một nửa, nghĩ đến sắp tốt nghiệp rồi, không cần phải làm lớn chuyện như vậy, cô nén cơn giận lại, nói: “Đã tính hết rồi, buổi sáng thi xong môn cuối cùng, buổi chiều mình lên máy bay, đến tối là về đến nhà, có thể còn kịp ăn bữa cơm chiều.”

Ngụy Đồng cùng Nhan Hiểu Thần tìm đề tài nói về nhà cửa sang năm mới, rồi tiệc tết âm lịch…Ngô Thiến Thiến cầm bàn chải đánh răng, không nói một tiếng đi vào nhà vệ sinh.

Lưu Hân Huy nhỏ giọng, thì thầm nói: “Cậu ấy tìm không được việc chẳng lẽ do lỗi của mình? Tự nhiên nổi giận với mình?”

Ngụy Đồng nói: “Áp lực quá lớn, cậu thông cảm một chút!”

Lưu Hân Huy ấm ức nói: “Vậy là trút hết vô mình à? Sao không thấy Hiểu Thần làm vậy đi!” Nhan Hiểu Thần cười nói: “Mình cũng có bực đấy chứ! Cậu xem cậu kìa, việc làm đã có gia đình hỗ trợ sắp xếp, lại được bạn trai che chở yêu thương, ngay cả tùy tiện đi xin việc làm cũng được nhận nhiều nhất, cậu còn không cho phép bọn mình hâm mộ ganh tỵ một chút à?”

Lưu Hân Huy thở dài, “Sao cậu biết mình tốt? Mình có nhiều việc buồn bực lắm!” Ngụy Đồng nắm lấy tay Lưu Hân Huy, đặt lên đầu mình, “Nữ thần may mắn, cho con một chút may mắn đi! Con không cần nhiều, chỉ cần thi đậu nghiên cứu sinh là được rồi.”

Lưu Hân Huy phì cười làm ra bộ dáng của nữ thần, bắt chước cử chỉ dịu dàng vỗ vỗ lên đầu của Ngụy Đồng, “Được, ta ban cho ngươi đấy!”

Ngụy Đồng quỳ gối, học theo mấy lời thoại trong phim truyền hình: “Tạ chủ tử ân điển!”

Ba người trêu đùa với nhau xong, Lưu Hân Huy không còn để tâm chuyện vừa rồi nữa, bò lên giường tiếp tục nấu cháo điện thoại, Ngụy Đồng và Nhan Hiểu Thần nhìn nhau, cười cười, cũng tiếp tục đi ôn bài.

Tuy rằng vừa trải qua một trận phong ba bão táp, nhưng không khí trong phòng vẫn rất yên ắng. Đối với phần lớn sinh viên ở cái tuổi sắp tốt nghiệp mà nói, từ khi sinh ra cho đến bây giờ vẫn sống trong vòng tay đùm bọc của gia đình, tìm việc làm sau khi tốt nghiệp là việc đầu tiên trong cuộc đời bọn họ phải tự lựa chọn, cũng là lần đầu tiên phải tự đối mặt với áp lực cuộc sống, cho nên ai nấy cũng đều không thoải mái, tinh thần nặng nề thấy rõ, mất cân bằng tâm lý là điều không thể tránh khỏi.

Vào cuối những năm trước, cả phòng bốn người bọn họ đều sẽ tổ chức liên hoan một lần, nhưng năm nay bởi vì hết thi rồi lại kiểm tra, hết xin việc rồi lại tìm việc, nên chẳng còn ai có tinh thần để ý đến điều này, ngày tháng cứ bình bình ổn ổn trôi đi cho đến ngày 31 tháng 12. Một đêm trước năm mới, quán Bar đặc biệt náo nhiệt, đi đâu cũng thấy người với người, Nhan Hiểu Thần ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, phải làm việc không ngừng giống như con quay vậy. Trình Trí Viễn cùng hai người bạn đến quán, trừ lúc gọi đồ uống có nói chuyện với nhau, còn lại Nhan Hiểu Thần không có thời gian để nói với anh ta nữa, ngay cả khi anh ta đi từ lúc nào cô cũng không hay biết, đột nhiên nhớ tới thì anh ta đã đi rồi.

Vất vả cả buổi tối, Nhan Hiểu Thần mệt đến nỗi đứng không vững. Cô chạy xe về ký túc xá, trong phòng lúc này trống vắng chẳng còn ai. Hàng năm vào ngày đón năm mới, theo truyền thống trường sẽ có tiết mục gõ mười hai tiếng chuông vào lúc 12 giờ khuya cùng với bài diễn văn chúc mừng năm mới của các lãnh đạo nhà trường, vì vậy hằng năm vào tối nay, ký túc xá sẽ có ngoại lệ, qua 12 giờ đêm mới đóng cửa. Nhan Hiểu Thần không biết các cô bạn cùng phòng đã đi đâu, dù sao bọn họ ai cũng có tiết mục riêng, chỉ còn lại một mình cô chào năm cũ đón năm mới.

Quá sức mỏi mệt, Nhan Hiểu Thần không có sức lực để đi rửa mặt nữa, cô buồn bã ỉu xìu ngồi tựa vào ghế, ngơ ngẩn nhìn vào không khí. Di động vang lên vài tiếng, cô lấy ra, nhìn thấy có 3 tin nhắn mới chưa đọc, là của ba nàng đi-đâu-không-biết kia gửi cho cô, nội dung đại khái giống nhau, đều là chúc cô năm mới vui vẻ.

Nhan Hiểu Thần vẽ cái hình hồ lô hồi âm lại bọn họ, chần chờ giây lát mới mở ra mục tin nhắn, gửi cho mẹ một tin, “Buổi chiều đã gửi cho mẹ 1000 đồng rồi, mẹ kiểm tra đi nhé! Năm mới…” Hai chữ sau chắc là “vui vẻ”, nhưng ngón tay của cô cứng ngắc, giống như bị đá tảng đè lên vậy, không đánh ra được hai chữ kia, cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu, cuối cùng xóa đi hai chữ “Năm mới”, chỉ giữ lại câu đầu tiên, sau đó ấn nút gửi đi.

Nhan Hiểu Thần cầm di động, trong lòng cứ thầm lặng mong đợi cái gì đó, giống như ngày trước vậy, tin nhắn như viên sỏi chìm sâu dưới đáy biển, chẳng có một hồi âm nào, cứ như cô chưa hề gửi gì cả. Cầm di động trong tay giống như cầm vật nhọn, đâm vào tay đau nhói, nhưng cô càng nắm càng chặt.

Đột nhiên, di động vang lên, trên màn hình xuất hiện tên “Thẩm Hầu”, Nhan Hiểu Thần lập tức thấy thư thái hẳn, cô nhắm mắt lại, chầm chậm ấn nút nghe.

“Nhan Hiểu Thần, cậu đang ở đâu?” Giọng nói của hắn giống như con người của hắn vậy, từ kiêu căng bá đạo đến tiêu sái hống hách, thật sự như ánh nắng mùa hè, liều mạng chiếu sáng khắp mọi nơi.

“Mình ở ký túc xá.”

“Xuống đây! Mình đang ở dưới lầu! Nhanh lên!” hắn nói xong, mặc kệ Nhan Hiểu Thần có phản ứng gì hay không, lập tức cúp máy.

Vừa mới về, còn chưa cởi áo khoác ngoài, Nhan Hiểu Thần đã vội vàng uống ngụm nước, chạy ngay xuống lầu.

Thẩm Hầu không nghĩ là vừa mới cúp điện thoại chưa tới một phút mà Nhan Hiểu Thần đã xuất hiện, hắn cười tủm tỉm nói :

« Cậu như thỏ ấy, nhanh quá vậy ? »

Nhan Hiểu Thần hỏi : « Tìm mình có việc gì ? »

Thẩm Hầu nói : « Đi dạo một chút ! »

« Đi dạo ? Bây giờ à ? »

« Cậu có đi hay không ? Không đi thì nghỉ ! » Thẩm Hầu vênh váo hống hách, làm bộ muốn trở về.

Nhan Hiểu Thần vội nói : « Đi ! »

Nhan Hiểu Thần và Thẩm Hầu sóng vai nhau đi dưới sân trường.

Lúc này cô mới phát hiện, trong trường cũng có không ít người đang đi dạo, nắm tay, ôm eo, khoác vai, đôi này rồi đôi khác, chắc là đang đón chờ tiếng chuông năm mới cùng với người yêu. Nhan Hiểu Thần và Thẩm Hầu đi đến bên hồ nước đúng lúc nghe tiếng chuông báo hiệu năm mới, hai người không hẹn mà dừng lại, lẳng lặng lắng nghe, một tiếng lại một tiếng…Tiếng chuông du dương văng vẳng, báo hiệu một năm đã kết thúc, một năm mới nữa lại đến.

Thẩm Hầu cười nói : « Chúc cậu năm mới vui vẻ ! »

Nhan Hiểu Thần nói : « Chúc cậu năm mới bình an, vui vẻ ! » Hai người chúc xong, bốn mắt nhìn nhau, thấy có điều gì đó không ổn, nghiên đầu cười hi hi, thì nhìn thấy bên bờ hồ có không ít các cặp tình nhân đang ôm ấp hôn nhau, thân thể quấn quýt thật chẳng coi ai ra gì, hôn dây dưa, nồng nhiệt, giống như hận không ăn luôn đối phương vậy.

Nhan Hiểu Thần trước kia không phải là chưa thấy mấy cảnh này trong trường học, nhưng mà đây là lần đầu tiên thấy nhiều như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy cùng với Thẩm Hầu. Cô hết sức khó xử, không biết nên nhìn đi đâu, nhìn tới nhìn lui, nhìn qua ánh mắt của Thẩm Hầu đang nhìn lại, cô càng xấu hổ, vội vã quay đầu bước đi : « Chúng ta đi chổ khác đi ! »

Thẩm Hầu đi đến gần trước mặt cô, cúi xuống cười nói : « Cậu ngượng cái gì ? Bọn họ dám làm sao chúng ta không dám nhìn ? »

Nhan Hiểu Thần đẩy hắn ra, tức giận nói : « Bởi vì mình là người bình thường, không phải mặt dày như cậu ! »

Thẩm Hầu đem ra một túi giấy đưa cho cô : « Quà năm mới này. »

Nhan Hiểu Thần không nghĩ là có quà, cô kinh ngạc một thoáng, rất vui vẻ nói : « Cảm ơn cậu ! »

« Không mở ra xem à ? »

Nhan Hiểu Thần mở túi ra, trong túi giấy là một bộ mũ ấm, khăn quàng cổ, bao tay, chất liệu mềm mại và màu sắc tươi trẻ. Thượng Hải tuy rằng không lạnh bằng phương Bắc, nhưng nếu mùa đông ngồi xe buýt thì gió thổi vào người cũng rất lạnh. Nhan Hiểu Thần hiểu Thẩm Hầu muốn cô mở quà ngay là có ý gì, cô lập tức lấy mũ, khăn quàng cổ, bao tay ra mặc lên người, cười nói : « Cảm ơn cậu ! »

Thẩm Hầu nhìn cô, đánh giá một lúc, gật gật đầu nói : « Phải rồi, rất hợp với cậu, mình chọn quả thật không sai ! »

Nhan Hiểu Thần lập tức có chút ngượng ngùng, vừa bước nhanh đi tới trước, vừa nói lảng sang chuyện khác, « Mình chưa chuẩn bị quà gì cho cậu cả, qua tết âm lịch mình sẽ tặng bù ! »

Thẩm Hầu nói : « Thôi phiền lắm, như vầy, mình có chuyện cần cậu giúp ! »

« Ừ ? »

« Học kỳ này mình muốn thi lại môn kinh tế học vĩ mô, cậu có thể giúp mình không ? »

Niềm vui nhận được quà năm mới của Nhan Hiểu Thần nhạt đi vài phần, Thẩm Hầu không phải vì cô mà tỉ mỉ chuẩn bị quà, thì ra là có chuyện nhờ. Nhan Hiểu Thần nghĩ mình tự suy diễn, thầm thở dài, « Cậu làm cho mình một việc, mình sẽ giúp cậu. »

Kinh tế học vĩ mô là môn cuối khóa bắt buộc, mỗi lần dự thi phải vào giảng đường thật lớn, hơn 200 người cùng nhau thi, thầy giáo căn bản không nhận ra ai với ai, lúc nộp bài cho dù có viết tên người khác thì khẳng định là cũng không biết được, cô giúp hắn việc này không khó.

Thẩm Hầu cợt nhả nói : « Muốn thân thể mình thì không thành vấn đề ! Muốn trái tim mình thì để mình suy nghĩ kỹ một chút ! »

Nhan Hiểu Thần không thèm để ý đến hắn, nghiêm túc nói : « Cậu phải nghiêm túc ôn tập môn pháp luật kinh tế, ngoài ra còn có hai môn chuyên ngành và một môn bắt buộc, nhất định phải qua ! »

« Thi môn pháp luật kinh tế cậu và mình ngồi gần nhau. »

Nhan Hiểu Thần nhịn không được, gõ vào trán Thẩm Hầu một cái, quả thật muốn gõ ra xem cái đầu của hắn bên trong có chứa thứ rách nát gì mà toàn là nghĩ chuyện tầm phào, « Cậu được lựa đề à, thi vấn đáp cậu copy cái kiểu gì ? Tốt xấu gì cũng phải tự ôn tập đi chứ ! »

Thẩm Hầu cười nói : « Mình đồng ý ! »

Nhan Hiểu Thần tận tình khuyên bảo nói : « Học kỳ tiếp theo không có lớp học nữa đâu, chỉ có làm luận văn tốt nghiệp thôi, đây là mấy môn cuối rồi, cậu kiên trì một chút đi ! »

Thẩm Hầu đứng thẳng tắp, đưa tay chào theo kiểu đội thiếu niên. « Vâng ! Nhan lão sư ! »

Nhan Hiểu Thần dở khóc dở cười, sợ nói thêm lại phiền, đành kết thúc đề tài học tập, « Cứ như vậy đi ! »

Thẩm Hầu hỏi : « Cậu tìm việc thế nào rồi ? »

« Hai ngày vừa qua lấy được một bản đề nghị đi làm, mình không muốn làm ngay, mà tiền lương cũng không cao, cùng lắm coi như cổ vũ tinh thần. Còn cậu ? »

« Thời gian trước mình không phải đi thi IELTS để đi nước ngoài đâu ! Học kỳ sau mình sẽ đi tìm việc làm ! »

« Cậu không định đi nước ngoài thật à ? »

« Không hề ! Mình như vậy thì ở nước ngoài cũng sống tùy tiện thôi, chi bằng tùy tiện ở trong nước cho rồi. »

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, đi vòng quanh sân trường hết một vòng lớn, khi trời mắt đầu hửng sáng thì Thẩm Hầu mới đưa Nhan Hiểu Thần về ký túc xá.

Trong phòng cũng giống như trước không một bóng người, xem ra hôm nay các nàng ấy sẽ không trở về.

Nhưng cũng bởi vì vừa gặp Thẩm Hầu, lại được nhận quà năm mới, Nhan Hiểu Thần không cảm thấy phòng ký túc xá lạnh lẽo gì cả, ngược lại cô cảm thấy ở một mình thật thoải mái, không cần phải quanh co giải thích mấy cái mũ, khăng quàng cổ với bao tay này là ở đâu ra.

Vội vàng rửa mặt xong, lên giường, chuẩn bị nạp pin điện thoại thì Nhan Hiểu Thần phát hiện có hai tin nhắn chưa đọc, đều là của Trình Trí Viễn.

Tin thứ nhất : « Thời khắc chào cũ đón mới, chúc em một năm mới khỏe mạnh bình an ! »

Tin nhắn này nhận được lúc 11 giờ 59 phút, Nhan Hiểu Thần nghĩ rằng chắc đây là tin nhắn gửi cho nhiều người cùng một lúc, nên không quá để ý.

Tin nhắn thứ hai : « Chúc em sớm tìm được công việc như ý ! »

Tin nhắn này mới nhận được cách đây 10 phút, không giống là tin nhắn gửi cho nhiều người, Nhan Hiểu Thần ngẫm nghĩ, khẽ cười rồi viết tin nhắn trả lời : « Cảm ơn anh ! Chúc anh năm mới dồi dào sức khỏe, sự nghiệp được nâng cao. »

Tin nhắn của Trình Trí Viễn rất nhanh đã đến : « Em cũng còn chưa ngủ, cuối tuần này có đến chỗ tôi như đã hẹn không ? »

Nhan Hiểu Thần trả lời lại : « Tôi sắp phải thi cuối kỳ, tuần sau muốn ở lại trường ôn tập. Gần đến tết âm lịch anh nhất định sẽ có nhiều việc bận rộn, tôi không muốn làm phiền anh giúp luyện tập tiếng Anh, đợi khai giảng học kỳ sau, chúng ta lại tiếp tục. Trong khoảng thời gian này anh đã giúp tôi rất nhiều, cảm ơn anh ! »

Trình Trí Viễn : « Đừng khách sáo, bạn bè chính là cần những lúc giúp đỡ nhau như thế này. Công việc ở quán Bar em có phải xin nghỉ không ? »

Nhan Hiểu Thần : « Có xin nghỉ. Đúng rồi, hai ngày nay tôi đã có được một đề nghị đi làm. »

Trình Trí Viễn : « Chúc mừng em ! Em sẽ làm gì ? »

Nhan Hiểu Thần : « Công ty đó chỉ cho tôi 2 tuần quyết định có ký hợp đồng hay không, nếu chấp nhận ký rồi thì không thể tìm các công việc khác. Tôi lại muốn tìm thêm vài chổ nữa, chắc phải đợi đến học kỳ tiếp theo mới biết được, tôi đã suy nghĩ rồi, quyết định bỏ qua. »
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .